Châu Viên Ngọc Ẩn
Phan_43
Nam nhân này chính là Tiểu Chu. Nữ nhân trên vai hắn, một thân hỷ phục đỏ thẫm, ở giữa nền tuyết trắng xóa càng thêm tiên diễm lóa mắt, chỉ có điều biểu tình của nàng lạnh giá còn hơn cả mùa đông. Nàng chính là Tang Quả.
Tang Quả có chết cũng không lường được sẽ bị bằng hữu tốt nhất của Kế Diêu tính kế, cho nên bị Tiểu Chu triệt để ám toán.
Lúc đó, nàng đang đứng ở đại sảnh, chờ Kế Diêu. Nàng tận mắt thấy hắn đi tới, lại tận mắt thấy hắn nửa đường xoay người bước về phía Tiểu Từ. Nàng thực không yên đứng ở cạnh cửa, trong lòng vốn dĩ mười phần nắm chắc, thời khắc đó nhưng chỉ còn lại một nửa. Hắn còn có thể quay đầu hay không? Giao dịch này hắn còn muốn làm hay không?
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một người, Tiểu Chu.
- “Ngươi xem, người hắn thích là Tiểu Từ, không phải ngươi.”
Hắn vừa rồi còn mắng nàng, nói nàng giả thanh cao, thực ti bỉ. Bây giờ lại còn đến đây giễu cợt nàng, cho nên nàng thực chán ghét hắn, lạnh mặt không nhìn đến hắn, cùng không thèm để ý hắn.
Hắn giống như trẻ con không có việc gì, dường như đã quên vừa rồi mắng nàng như thế nào, dường như cái gì cũng chưa phát sinh.
Hắn nhàn nhã thong dong đứng ở bên cạnh nàng, đột nhiên, bàn tay hắn duỗi ra điểm trụ vào huyệt đạo của nàng. Nàng nằm mơ cũng không tưởng được hắn sẽ làm như vậy, trơ mắt nhìn hắn đem chính mình cuộn lại giống như một cái bao tải vác lên vai, phi như bay ra ngoài.
Tiết Chi Hải từ bên ngoài tiến vào, bị hắn va vào đụng trúng khung cửa, Tiết Chi Hải lảo đảo đỡ lấy khung cửa, sửng sốt mấy giây mới giật mình la lên: “Tiểu Chu, ngươi làm cái gì?”
Tiểu Chu không để ý đến hắn, lao vội đi.
Tiết Chi Hải nóng nảy hô to: “Kế Diêu, Kế Diêu, Thư Thư!”
Tiểu Chu ha ha cười ném một câu: “Ta sẽ không thương tổn nàng, ta chính là không muốn để Kế Diêu thú nàng.”
Tiết Chi Hải tức suýt ngất, trơ mắt nhìn cháu gái một thân hỷ phục màu đỏ đảo mắt xa dần. Mà Kế Diêu cùng Thư Thư dường như nghe thấy tiếng la của hắn lại chậm chạp không thấy đến.
Tiểu Chu khiêng Tang Quả từ trên núi đến khi xuống núi, mắt thấy phía sau không có người đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem Tang Quả đặt trên một tảng đá ven đường, chỉ điểm mở á huyệt của nàng.
Tang Quả vừa thẹn vừa giận, lại không thể động đậy, phát cáu: “Ngươi làm cái gì? Ngươi dám đối ta vô lễ, còn không mau đưa ta trở về.”
- “Sẽ không.” Tiểu Chu liếc mắt xem thường, lại nói: “Nhìn ngươi bề ngoài cứ tưởng thon thả lắm, không nghĩ tới chỉ được cái trộm thịt, khiêng lâu như vậy. Mệt chết ta!”
Tang Quả suýt chút nữa ngất xỉu.
- “Ngươi có biết ta cùng Kế Diêu thành thân là có điều kiện?”
- “Ta mặc kệ điều kiện gì. Ta chỉ biết chỉ những người thích nhau mới thành thân, ta cá mười cái bánh bao là, Kế Diêu hắn không thích ngươi. Ngươi cớ gì cứ phải chen ngang giữa đường, làm cho Tiểu Từ thương tâm?”
- “Đó là chuyện của ta cùng Kế Diêu. Không cần ngươi quản.”
- “Ta chính là ngứa mắt, sẽ chõ mõm vào.”
- “Ngươi!”
- “Vì sao nhất định phải gả cho Kế Diêu, ngươi có biết gả cho một người không thích mình, cả đời sẽ không hạnh phúc, ngươi không cần nổi cáu, về sau nhất định sẽ cảm kích ta.”
- “Ta không cảm kích ngươi, ta thích ai là chuyện của ta, không cần ngươi lo.”
- “Ngươi thích người khác ta mặc kệ, nhưng là ngươi lại thích Kế Diêu, ta là bằng hữu tốt nhất của hắn, đương nhiên muốn xen vào.”
- “Ngươi không hiểu.”
- “Nói thử xem, nếu ngươi thuyết phục được ta, ta đưa ngươi trở về.”
Tang Quả cúi đầu trầm mặc một lát, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng sáng rực, lập tức nhìn chằm chằm vào Tiểu Chu, kích động nói: “Ta thích một người, từ lúc mười bốn tuổi đã bắt đầu thích. Nhưng là hắn lại không thích ta, mọi người đến dược vương cốc đều đối với ta nịnh bợ xu nịnh, chỉ có hắn, giống như không phát hiện ra, trừ bỏ thỉnh thoảng khách khí nói vài câu, thì bình thường cũng không cùng ta nhiều lời. Chẳng lẽ vẻ ngoài của ta rất khó coi sao? Cứ thế, ta lại cố tình thích hắn, những người khác đều không để vào trong mắt. Ta biết hắn không thích ta, ta ở trong lòng hắn cũng không có một chút phân lượng. Ta biết hắn thích một người, đáng tiếc nàng kia căn bản không thích hắn. Liền giống như ta thích hắn, hắn có lẽ cũng thường nếm đủ mọi loại tư vị. Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ta đáng nhẽ nên cao hứng mới phải, thế nhưng, nhìn hắn khó chịu, ta lại đau lòng. Ta nghĩ, nếu ta thành toàn cho tâm nguyện của hắn, có phải hay không, về sau hắn mỗi lần nhìn thấy nàng, sẽ nghĩ đến ta, nghĩ đến ta đã hy sinh hạnh phúc của mình thành toàn cho hắn. Cho dù hắn không thích ta, cũng sẽ cảm kích ta, chỉ cần ta có thể ở trong lòng hắn để lại một chút bóng dáng, hắn có thể trong lúc ngẫu nhiên nhớ đến ta, ta liền thỏa mãn.”
Tiểu Chu ngây ngẩn nhìn nàng, nửa ngày cũng không phản ứng lại, không biết nàng đang nói cái gì. Bởi vì hắn không biết Thư Thư thích Tiểu Từ, cũng không biết Tiểu Từ bị bệnh, càng không biết giao dịch giữa Kế Diêu và Tang Quả. Cho nên hắn nghe một mạch vẫn cảm thấy ù ù cạc cạc.
- “Ngươi thích ai? Rốt cuộc có phải là Kế Diêu hay không?”
- “Ta muốn gả cho Kế Diêu, cái khác ngươi không cần biết.”
Tiểu Chu trừng lớn ánh mắt, nghiêm mặt nói: “Khắp thiên hạ ngươi muốn gả cho ai đều có thể, ngoại trừ hắn. Cho dù có phải gả cho ta.”
Tang Quả sắc mặt thoáng đỏ, buồn bực nói không nên lời. Hắn nhìn qua cứ tưởng là một người đơn giản, không ngờ lại khó lay chuyển đến mười con trâu cũng không kéo được.
- “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
- “Ta không muốn gì cả, ta chỉ là không để cho ngươi cùng Kế Diêu thành thân thôi.”
Tang Quả phẫn hận trừng mắt nhìn hắn.
Tiểu Chu âm hiểm cười cười, từ trong ngực lấy ra một cái khóa liên tử, cúi người xuống khóa vào hai cổ chân của Tang Quả. Sau đó vỗ tay một cái cười nói: “Ta biết y thuật của ngươi rất cao, đầu óc cũng thông minh, sợ không cẩn thận để ngươi chạy mất, cho nên ta đặc biệt chuẩn bị cái khóa này, khóa trụ hai chân ngươi. Đây là chìa khóa duy nhất, ngươi xem kỹ chưa, đã nhìn rõ.” Hắn quơ quơ chìa khóa trong tay, sau đó chậm rì rì đem chìa khóa nhét vào đai lưng, ấn thật sâu dưới lưng quần.
Tang Quả trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, Tiểu Chu ngẩng đầu đối Tang Quả nháy mắt cười cười: “Ngươi thanh cao có cốt khí như vậy, sẽ không sờ vào người ta chứ.”
Tang Quả suýt nữa tức chết, hắn sao có thể không có đạo lý như thế, còn thích xen vào chuyện của người khác?
Tiểu Chu cười hì hì nói: “Vì sợ ngươi nhàn rỗi nhàm chán, ta quyết định mang ngươi đi chung quanh hành nghề y, khi nào ngươi trị được đủ một trăm người, ta đưa ngươi trở về dược vương cốc, thế nào?”
Tang Quả nhắm hai mắt lại, đơn giản không muốn nhìn hắn, không để ý tới hắn.
Hắn cũng không nói nhiều, ôm lấy nàng, lại khiêng lên vai.
Tang Quả vừa thẹn vừa giận, hô: “Người tới a, cướp cướp!”
Tiểu Chu nhanh như chớp, điểm á huyệt của nàng, sau đó vỗ vỗ vào mông nàng nói: “Ta sẽ hảo hảo thị hầu ngươi, yên tâm, yên tâm.”
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám đối với nàng như vậy, dám ám toán nàng, dám khi dễ nàng, dám đánh vào mông nàng, lúc này đây nàng thật sự tức đến hôn mê ngất xỉu. Cuộc đời lần đầu tiên bất tỉnh.
Chương 67: Gặp Lại
Thư Thư từ ngày nào đó cắn răng để làm bá vương lại bị Tiểu Từ đá xuống giường, mấy ngày kế tiếp, mặc cho hắn bày mưu tính kế, mọi cách giải thích cũng không có hiệu quả, đúng là chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tiểu Từ nắm được hai kẽ hở, nhất quyết không chịu tin hắn. Thứ nhất hắn tự xưng Vân Thư, vốn định tạo ấn tượng ban đầu gặp nàng, không ngờ lỡ miệng nói ra, cùng họ tự nhiên không thể thành hôn. Sau hắn có sửa lại, cũng đã chậm. Thứ hai, hắn một mực khẳng định cùng Tiểu Từ là vợ chồng, nhưng ngay cả trên người nàng có bao nhiêu ấn ký cũng không nói được, nếu là phu thê, chuyện như vậy tự nhiên không thể không biết. Cho nên, Tiểu Từ đối với hắn không có một chút hòa nhã, vô cùng căm ghét hắn cư nhiên lợi dụng nàng mất trí nhớ mà lừa gạt nàng. Trước kia còn để hắn đứng gần, tới gần, cũng thường cười nói với hắn. Còn bây giờ, vừa nhìn thấy hắn chỉ phun ra một câu: “Mau đưa ta về nhà.”
Thư Thư thúc thủ vô sách, mượn rượu tiêu sầu, hắn thật sự nghĩ không ra vì sao nàng không thích hắn. Mặc dù lúc này đây, nàng cái gì cũng không nhớ rõ, mở mắt ra người đầu tiên nàng nhìn thấy là hắn, lại không đối với hắn có tình cảm đặc biệt gì, một mực cư xử ôn hòa, duy trì khoảng cách nhất định. Vậy mà giờ đây hoàn toàn xa cách, không hề cười với hắn, ngay cả nhìn mặt hắn nàng cũng lười.
Hắn thở dài bất đắc dĩ, so với trước kia càng thêm mất mát.
Trước kia hắn luôn nghĩ rằng vì nàng biết Kế Diêu trước, hai người ở chung lâu ngày sinh tình. Hơn nữa hắn và nàng gặp nhau lại trong hoàn cảnh không thoải mái, cho nên nàng mới không thích hắn. Nhưng là lúc này đây, cơ hội một lần nữa lại đến, chưa từng có Kế Diêu, nàng vẫn như cũ không thích hắn, hắn càng thêm thương tâm thất ý. Tâm tàn ý lạnh trước nay chưa từng có.
Đêm đã khuya, rượu cũng cạn.
Hắn đứng lên, hít một ngụm không khí mát lạnh, trong lòng hỗn loạn. Tiết Chi Hải dùng bồ câu đưa tin, ngày mai, Kế Diêu sẽ đến đây.
Ngày thành thân hôm đó, Tang Quả bị Tiểu Chu cướp đi. Tiểu Từ ngất xỉu, sinh mệnh trong sớm tối, Tiết Chi Hải buộc Kế Diêu đi tìm Tang Quả, nếu không sẽ trù trừ không cứu Tiểu Từ. Kế Diêu thất hồn lạc phách không thể không nghe theo sự an bài của Tiết Chi Hải mà rời đi. Là hắn, túc trực bên cạnh Tiểu Từ ba ngày ba đêm, nhìn nàng tỉnh lại. Vì sao? Vì sao ông trời cho hắn thêm một cơ hội, lại chỉ giống như công dã tràng? Một khắc biết nàng hoàn toàn mất trí nhớ hắn không biết có bao nhiêu vui mừng, có bao nhiêu tự tin có thể khiến nàng yêu mình. Thế nhưng sự tự tin đó cứ như vậy một ngày lại một ngày bị Tiểu Từ làm cho hao mòn, gần như tan biến.
Buông tay, không cam lòng, không buông tay, thì có thể như thế nào? Mặc hắn có làm gì, cũng không thể bước dù chỉ một bước vào lòng nàng.
Phòng ngủ của Tiểu Từ còn sáng đèn, hắn nương theo cảm giác say đi qua.
Hắn cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy, cửa cài then từ bên trong. Lòng hắn đau đớn, nàng phòng hắn đến mức này. Hắn âm thầm vận khí, tay dùng thêm chút lực, then cài lập tức bị gãy, cửa bị đẩy ra.
Tiểu Từ kinh ngạc đứng dậy đề phòng nhìn hắn.
Biểu tình của nàng khiến lòng hắn nhức nhối, hắn cười khổ: “Tiểu Từ, nàng đang đợi ta sao?”
Tiểu Từ có chút không biết nên khóc hay nên cười, lắc đầu nói: “Khuya rồi, sao ngươi còn chưa ngủ?”
Hắn nửa thật nửa đùa nói: “Phu nhân, ta ngủ không được, một mình rất khó ngủ a.”
Tiểu Từ nhất thời đỏ mặt, buồn bực nhìn hắn, vừa rồi còn có một nửa thần sắc ôn nhu ngay lập tức nghiêm mặt nói: “Ngươi đưa ta về nhà đi, ngươi ép ta ở lại đây, có ích lợi gì, ta đã biết ngươi không phải trượng phu của ta.”
- “Phu nhân, nàng rõ thật là dài dòng. Lời này ngày nào cũng nói, cũng không biết đổi phương pháp.”
- “Hừ, ngươi chê ta dài dòng cũng tốt, nếu không đưa ta trở về, ta càng dài dòng. Phiền chết ngươi.”
- “Phu nhân, nàng cứ phiền chết ta đi.” Hắn tiến đến thật gần, chỉ thấy Tiểu Từ cầm một chiếc ghế bành che ở trước mặt hắn.
Một cái ghế căn bản không ngăn được hắn, thế nhưng hắn lại chỉ ngây ngẩn nhìn chiếc ghế, có chút mất hết can đảm.
Hắn trầm mặc thật lâu, Tiểu Từ cũng trầm mặc, cực kiên nhẫn chờ đợi một câu nói hay một cử động của hắn.
Nội tâm không khác gì khiên đao giao chiến. Rốt cuộc, hắn thở dài một tiếng nói: “Ngày mai, người nhà của nàng sẽ tới đây.”
- “Ai?”
- “Ca ca của nàng, Kế Diêu.”
Cái tên này vì sao quen thuộc như vậy, tựa hồ lấp kín mọi chỗ trống trong lòng nàng, chỉ là không được nhắc đến mà thôi, một khi nhắc đến, liền thốt nhiên mà ra, làn tràn mọi ngóc ngách. Nàng nghĩ nghĩ, lại nhớ không nổi bộ dáng của hắn, ca ca?
- “Ngươi không phải nói ta họ Vân sao?”
- “Ta ngày đó nói như vậy, là vì nàng đã gả cho ta, cho nên theo họ của ta.”
Tiểu Từ bán tín bán nghi, lại nói: “Vậy phụ mẫu của ta đâu?”
- “Bọn họ ở Định Châu, phái ca ca nàng đến đón nàng về.”
Tiểu Từ đối với lời nói của hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng, nheo mắt tìm tòi, thời khắc đều đề phòng hắn tới gần.
Thư Thư thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Hắn muốn nhìn xem, ngày mai Kế Diêu đến đây, hắn có biện pháp gì có thể khiến nàng thích hắn, thích ca ca của mình. Hắn không chiếm được, Kế Diêu cũng đừng mong dễ dàng đoạt đi.
Ánh trăng lạnh lẽo thê lương, trong lòng hắn cũng giá lạnh. Từ xưa binh pháp công thành đều dùng tâm lý chiến. Mặc dù công tâm cũng có nhiều loại, lòng say mê sợ là khó đánh bại nhất.
Đêm nay, Tiểu Từ đã khuya mới ngủ, nàng luôn luôn nghĩ đến người nhà của mình, vừa kích động vừa mờ mịt. Nếu thật sự theo như lời Thư Thư là ca ca của nàng đến, nàng nhìn thấy hắn có phải hay không sẽ nhớ được một chút chuyện quá khứ? Kế Diêu, cái tên này quen thuộc như vậy, có lẽ hắn thực sự là ca ca của mình đi. Nàng cứ như vậy mong đợi chậm rãi ngủ thiếp đi.
Hôm sau, mới sáng sớm nàng đã bắt đầu ngồi chờ, thẳng đến trưa cũng không thấy bóng dáng hắn. Cả sáng nay, Thư Thư đều ở sau hậu viện bên cạnh ao cá, phá lệ không đến quấy rầy nàng. Tiểu Từ có chút sốt ruột, ngẫm nghĩ một lúc liền đi đến bên cạnh ao, đứng ở phía sau hắn rất lâu, muốn hỏi lại ngượng ngùng không dám mở miệng.
Nước trong ao bị ánh mặt trời chiếu vào hòa tan đi miếng băng mỏng, chỉ có xung quanh còn di động mấy tàn băng, mỏng manh cơ hồ trong suốt. Thư Thư bàn tay cầm cần câu có chút phiếm hồng, trời lạnh như vậy, hắn vì sao phải ở đây câu cá?
Tâm Tiểu Từ không hiểu sao mềm mại, nhìn bóng dáng hắn, lại nhớ tới một đường từ dược vương cốc đến kinh thành, nhớ tới nửa tháng ở họa mi sơn trang, kìm lòng không đậu mà tha thứ cho những lừa gạt của hắn.
Cái phao trong nước giật giật, hắn lại dường như không phát hiện, ngón tay không nhúc nhích. Tiểu Từ lặng lẽ đi qua, thay hắn nhấc cần câu. Quá muộn, dưới lưỡi câu hoàn toàn trống rỗng.
Ánh mắt Thư Thư chuyển qua lưỡi câu, trong lòng thập phần khó chịu, sau một lúc bình ổn mới phun ra một câu:
- “Tiểu Từ, nàng ở họa mi sơn trang nửa tháng, ta đối với nàng, có tốt không?”
Tiểu Từ buông cần câu, ở trên tảng đá ngồi xuống. Trời rất lạnh, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, đôi mắt u ám.
- “Tốt lắm.” Tiểu Từ thản nhiên nhìn hắn, lại nói tiếp: “Tuy rằng ta không biết ngươi vì sao phải đối tốt với ta.”
- “Nàng thật sự không biết sao?” Thư Thư có chút đau lòng.
Tiểu Từ nhìn hắn, yên lặng lắc đầu, ngược lại, trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng.
Nàng ít hay nhiều cũng đoán được mấy phần, chỉ là không dám chắc mà thôi. Hắn tiến đến gần, ngồi ở bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng vẫn không ngừng đấu tranh.
- “Ta thích nàng, lẽ nào nàng nhìn không ra?”
Khuôn mặt Tiểu Từ đỏ bừng, như mặt trời ló rạng.
Thư Thư lại ôn nhu nói: “Ta lừa nàng, chỉ vì ta thật lòng thích nàng, muốn giữ nàng bên cạnh.”
Tiểu Từ trầm mặc một lát, xoay người qua, nghiêm mặt nói: “Ngươi nếu thật tâm thích ta, vì sao lại lừa gạt ta? Thích người, tự nhiên phải thật tâm đối đãi, không che không giấu. Trước đây ngươi nếu lừa gạt ta, về sau cho dù ngươi có đối tốt với ta, ta cũng không biết đó là thực hay giả. Ta tự nhận mình là người không có tâm cơ, cũng ứng phó không được với những người có tâm cơ. Ta nếu thích một người, hắn chắc chắn sẽ là một người bình thường, đơn giản chân thành. Ta biết ngươi đối với ta tốt lắm, đáng tiếc, ngươi không phải là mẫu người ta thích, ta không thích nhọc lòng, cũng không thích cùng người có tâm cơ vòng vo, đấu trí. Ta cuối cùng cảm thấy, người như ngươi, nên sánh đôi với một nữ tử tâm tư tinh tế, thông minh tuyệt đỉnh. Ngươi không phải là không tốt, chỉ là ta với ngươi vô duyên mà thôi.”
Thư Thư buồn bã nhìn nàng gần trong gang tấc nhưng không thể tới gần, nắm tay siết chặt. Trong lòng bàn tay có hai con dấu, nàng ngày đó hào phóng đưa cho hắn, hắn hôm nay nên trả lại cho nàng.
- “Tiểu Từ, đây là của nàng, vật quy nguyên chủ. Hãy giữ gìn thật tốt.”
Tiểu Từ bị hắn kéo qua, nhìn hắn thả vào lòng bàn tay mình hai con dấu.
- “Những thứ này là của ta?”
- “Đúng vậy.” Hắn trầm giọng nói xong, khép bàn tay nàng lại, nhưng không buông ra, đem bàn tay rộng lớn của mình bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Chương 68: Trở Về
Tiểu Từ xấu hổ muốn rút tay về, bất quá không đấu được với khí lực của hắn, giãy dụa vài lần cũng không có một tia dao động. Sắc mặt nàng càng đỏ, vừa thẹn vừa vội.
- “Đừng nhúc nhích, để cho ta nắm một lúc, từ nay về sau, sợ rằng sẽ không còn cơ hội.” Ngữ khí của hắn bi thương mà cô đơn, trên khuôn mặt tuấn mỹ, mang theo sự quyết tuyệt cùng giãy dụa. Tiểu Từ bị ánh mắt của hắn làm cho mềm lòng, ngừng động đậy, bàn tay tuy rằng nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, nhưng trong ngực lại cảm thấy xấu hổ, ánh mắt hắn vững vàng khóa ở trên mặt nàng, làm càn nhìn chằm chằm.
Đột nhiên một thanh âm vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh: “Ai ai, người chờ ta thông báo với chủ nhân nhà ta đã, sao có thể xông loạn như thế.”
Sắc mặt Thư Thư trầm xuống, tay siết càng mạnh.
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn về phía cách đó không xa một người. Tiểu Ngọc đi sau hắn, lại theo không kịp cước bộ của hắn.
Hắn tay cầm trường kiếm, xoải bước mà đến.
Khuôn mặt hắn anh lãng hơi thoáng vẻ phong sương, như một chiến binh sa trường khải hoàn trở về. Mày kiếm dày rậm làm nổi bật đôi mắt tinh anh, tựa hồ cách một kiếp hồng trần cuồn cuộn, xuyên thấu qua hàng vạn gương mặt trong dòng đời, liếc mắt một cái tìm thấy nàng.
Tâm Tiểu Từ mạnh mẽ đau xót, giống như bị một vật nhọn đâm trúng, rồi sau đó bị nghiền nát lặng lẽ chịu muôn ngàn đau đớn.
Ánh mắt hắn dừng ở trên khuôn mặt nàng, nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, giống như lợi kiếm phá không mà đến, lâp tức đâm thẳng vào lòng nàng, nàng không biết vì sao lại có cảm giác dường như đã từng quen biết. Đối với hắn, là cảm giác quen thuộc cùng tin cậy.
- “Tiểu Từ.” Hắn cúi đầu hô một tiếng, thanh âm khàn khàn trầm thấp, giống như từ lâu đã không mở miệng nói chuyện, giống như tiếng gọi nàng xuất phát từ nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòng hắn.
Nàng giật mình, hốc mắt thế nhưng đau xót, một tiếng kêu này lập tức khuấy trộn tâm sự nặng nề của nàng, tựa hồ hắn là thiên nghìn cánh buồm, xuyên qua vạn trùng khói nước trở về.
Ca ca?
Hắn đến thật gần, gần đến mức có thể thấy đôi mắt phong sương cùng hàng mi run rẩy. Tiểu Từ kìm lòng không đậu khẩn trương, tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên mặt hắn, hoàn toàn quên mất bàn tay mình còn nằm trong tay Thư Thư.
Ánh mắt Kế Diêu đảo xuống nơi bàn tay hai người đang nắm chặt. Tiểu Từ tuy rằng nhìn hắn, nhưng bàn tay vẫn bị Thư Thư nắm lấy, tựa hồ không có dấu hiệu rút ra.
Hắn nhếch khóe môi, tâm tình phức tạp khó có thể nói nên lời. Hắn từ chỗ Tiết Chi Hải biết được Tiểu Từ mất trí nhớ, nhưng hắn không tin, không tin nàng cư nhiên có thể quên hắn. Một đường khoái mã mà đến, hắn ôm một tia hy vọng xa vời, hy vọng trong nháy mắt nhìn thấy nàng, nàng có thể tỉnh lại. Nhưng mà nhìn đến nàng cùng Thư Thư năm ngón tay đan chặt, hắn biết, nàng thật sự đã quên, hết thảy đều quên.
Một khắc nhìn thấy hắn, thần sắc nàng bất quá cũng chỉ hơi hơi chấn động.
Trong lòng Kế Diêu, hạnh phúc cùng thống khổ chia nhau chiếm một nửa. Hắn vừa cảm tạ ông trời ở trong giây phút sống chết làm cho Tiểu Từ có giải dược để khởi tử hồi sinh. Hắn vừa đau khổ khi chứng kiến cảnh nàng còn sống nhưng lại quên đi hắn. Hắn không chịu được việc nàng coi hắn là người xa lạ, đem tất cả những ký ức có nhau quên sạch. Nhiều niềm vui hạnh phúc như vậy, mỗi lần hồi tưởng đều như vạn vật sinh sôi, không muốn tỉnh dậy. Về sau nếu hắn là một vai kịch, vậy nàng sẽ là quần chúng hay là khách nghe? Hoặc là ngay cả quần chúng và khách nghe cũng không thể, chỉ làm người qua đường, tùy đến tùy đi? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn đau nhức như có hạng vạn con kiến cắn xé, hắn hận không thể lập tức xông đến, đoạt nàng từ trong tay Thư Thư, gắt gao ôm vào trong ngực, từ nay về sau để nàng trói nàng ở bên người.
- “Tiểu Từ.” Hắn lần thứ hai gọi tên nàng, cổ họng có chút nghẹn ngào. Giờ phút này gặp lại đáng nhẽ phải nên vui mừng mới phải, hắn lại cảm thấy tiếc nuối. Hắn cùng nàng thiếu chút nữa chính là thiên thượng cùng nhân gian, thiếu chút nữa đã trở thành đời đời kiếp kiếp. Vậy mà bây giờ, tuy cùng tồn tại trong kiếp này, gần trong gang tấc, nàng lại không nhớ rõ hắn.
Hắn mỉm cười đến gần nàng, gắt gao nhìn mỗi một tia dao động nhỏ nhỏ trên khuôn mặt nàng. Hắn sợ làm nàng kinh động. Nỗi sợ hãi chưa từng có, hắn tựa hồ có thể nghe tiếng tim mình đập dồn dập.
- “Ca ca?” Tiểu Từ cúi đầu gọi một tiếng, mang theo chần chờ cùng không xác định, kìm lòng không đậu âm thầm liếc mắt nhìn Thư Thư.
Thư Thư buông tay nàng ra, đối nàng ôn nhu cười: “Đúng, hắn chính là ca ca của nàng, Kế Diêu.”
Ca ca? Kế Diêu sửng sốt, nhìn Thư Thư. Hắn nhưng lại đặt mình vào thân phận này? Trong lòng thoáng lạnh, muốn phát tiết lại phải cắn răng kìm nén. Thư Thư là ân nhân cứu mạng của nàng, cho nên, cũng là ân nhân cứu mạng của hắn. Giờ phút này hắn sẽ không so đo chuyện Thư Thư đã nói với Tiểu Từ những gì, hắn chỉ cần Thư Thư trả lại Tiểu Từ cho hắn là được. Còn những thứ khác, hắn có thể dùng cả cuộc đời này để chậm rãi thay đổi, làm cho nàng nhớ lại.
Thư Thư buồn bã cười khổ: “Kế Diêu, ta nói ta là trượng phu của nàng, nàng lại sống chết không tin, xem xem ta thật thất bại thảm hại a.”
Kế Diêu trong lòng cả kinh, âm thầm may mắn Tiểu Từ không tin. Hắn bước lên từng bước kéo tay nàng, mỉm cười nói: “Tiểu Từ, chúng ta về nhà.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian